Mỗi người người nam chỉ của riêng một người dan ba ( Y Ban )
- Chị là một người đàn bà đơn chiếc phải không?.- Sao anh biết?.
- Chị đã nói thế.
- Tôi nói bao giờ?.
- Bây giờ.
Nàng kể cho anh nghe về thế cục nàng , đoạn bắt đầu từ tên Miên. Anh xích lại gần nàng và cầm lấy tay nàng. Nàng dịu dàng nép lại anh. Anh quàng tay qua vai nàng. Nàng chờ một chiếc hôn của thời nàng đã dứt nó ra. Không! Anh kêu lên nhỏ. Anh buông nàng ra và kéo nàng đứng dậy:.
- Mình xuống tắm đi rồi về ăn sáng , có lẽ Leng chờ đấy.
- Vâng.
Nàng cố kìm một cơn giận trong lòng. Nàng bơi quyết liệt bỏ xa anh rồi quay lên bờ. Trong bữa ăn , nàng một tinh thần tốt lạ lùng. Nàng pha trò với Leng. Cả ngày hôm ấy nàng nhập bọn với những người trai tráng khác trong cùng nhà nghỉ.
Buổi tối Sơn và Leng sang rủ nàng ra biển. Nàng từ chối. Nàng đóng chặt cửa , đọc sách và thỉnh thoảng hát nho nhỏ.
Ngày thứ tư , nàng không ra biển sớm. Ăn sáng xong , nàng vào phòng nằm nghỉ. Đến gần trưa khi aìc vàng đốt nóng nước biển nàng mới ôm phao ra tắm. Sơn và Leng đang thư giãn trên bãi. Nàng nô đùa với sóng để trút mọi lo liệu. Cảm thấy mệt nàng vào một quán giải khát. Nàng nằm đu đưa trên ghế mơ màng. Một bàn tay lạ ấp vào đầu gối , nàng mở choàng mắt ra rồi kêu lên kinh ngạc. Một sự cơ cờ lần nữa hay Thượng đế đã run rủi. Địa ngục trai tráng đã thập toàn vợ con mà một thời nàng lầm tưởng là tình yêu đang hiện diện trước mặt nàng. Ông ta đường bệ , và đầy vẻ thành đạt. Ông ta kéo ghế ngồi cạnh nàng:.
- Em đẹp lên rất nhiều. Em không đi cùng chồng con chứ?.
- Thế anh cũng không đi cùng bà nhà ư?.
- Tôi đi chỉ có độc thân. Em sống thế nào? Có hạnh phúc không?.
- thông thường như cuộc sống hàng ngày này thôi.
- Em vẫn làm thơ chứ?.
- Như hơi thở.
- Em vẫn ngạo ngược như ngày nào.
Những câu chuyện không đầu không cuối làm thời kì trôi qua rất nhanh. Sau cuối người ta cũng đã biết được nàng ở đây chỉ có một mình.
- Tối nay em chờ anh nhé.
Từ đó cho đến tối nàng đi ra đi vào ngẫm nghĩ. Bản chất nàng đã chịu sự đơn chiếc từ lâu lắm rồi. Nàng lại là một người đàn bà rất nhanh nhẹn cả về thể chất lẫn tâm hồn. Nhiều phen nàng cũng khao khát. Nhưng người trai tráng ấy đã từng là kẻ lừa dối nàng. Không có chút tình yêu nào trong đó cả. Nàng đã từng đớn đau rất nhiều khi nghĩ lại những gì mình đã trải qua với người trai tráng ấy. Nàng lại xâu xé giữa lý trí và ham muốn. Sau cuối nàng ngả về sự ham muốn. Nàng nghĩ rằng mình chẳng còn gì để giữ nữa. Nàng ăn uống gấp gấp rồi về phòng. Nàng chọn bộ váy áo đẹp. Nàng điểm trang cầu kỳ. Nàng ngồi pha siêu nước chè nhắm nháp chờ tối.
Cộc , cộc. Tiếng gõ cửa vang lên. Nàng vội ra mở cửa. Không phải con người trai tráng ấy mà là Sơn. Từ sáng nàng đã không còn để tâm đến Sơn và Leng nữa.
- Tôi vào được không?.
- Nhưng tôi không rảnh rỗi lắm đâu.
- Nhưng tôi cũng chỉ gặp chị vài phút thôi.
- Mời anh vào.
Nàng nhìn anh chế giễu và hãnh diện. Anh hơi cúi mặt xuống như đắn đo. Sau thời gian ấy anh ngẩng lên quả quyết:.
- Miên sẽ không đi với người trai tráng đó chứ?.
- Người trai tráng nào cơ?.
- Người trai tráng mà Miên đã từng kể và sáng nay ông ta đã gặp lại Miên đó thôi.
- cảm ơn Sơn , nhưng đó là việc riêng của tôi.
- Nhưng Miên đừng đi , hãy đừng đi với ông ta nữa để tôi nghĩ về em….
- Anh muốn nghĩ về tôi làm sao tùy anh thôi.
- có lẽ thế. Chào Miên.
Nàng bực bõ đóng sập cửa lại. Nàng cởi bỏ quần áo rồi lên giường nằm. Nàng úp chiếc gối làm bộ. Sọ óc nàng rối tung. Nỗi thương thân làm nước mắt nàng giàn giụa. Nàng giận tuốt những người đàn ông đã từ trần nàng. Sơn , người đàn ông ấy và chồng nàng. Nàng sẽ không để ý ai nữa cả. Hãy cút hết cả đi.
Tiếng gõ cửa lại vang lên. Nàng bịt chặt tai để xua đuổi nó đi. Nàng nhủ mình không được mở cửa. Tiếng gõ cửa kiên nhẫn vang lên. Chừng vài phút sau thì im bặt. Nàng trở dậy uống mấy viên thuốc ngủ mà nàng luôn mang bên cạnh.
Ngày thứ 5. Mỏi mệt quá nàng không trở dậy để ra biển sớm được. Nàng đi ăn sáng và sắp đặt đồ dùng để để sẵn về nhà. Nàng lên xe sau hết để tránh ngồi cùng với Sơn và Leng. Nàng ngồi một mình ở cuối xe , tuy rất xóc nhưng không mê. Nàng nghĩ về chuyến đi và tất cả những gì đã trải qua. Cuối cùng thì nàng cũng chỉ biết đến những ái tên của họ Leng và Sơn. Nhưng họ thế nào , họ có biết nàng là cô nữ sinh ngày xưa với cái tên đối diện với cái tên nàng đang mang bây chừ. Mai là ánh sáng , còn Miên là bóng đêm. Ừ , thật thú nhận xiết bao khi họ chẳng biết được điều ấy mà chỉ có một mình nàng biết thôi. Nghĩ về Sơn , nàng ý là anh vẫn vậy. Một người đàn ông nàng chẳng thể nắm bắt và hòa nhập được , cho dù anh có chạm vào nàng. Nghĩ về Leng , nàng cảm thông hơn. Cho dù Leng và Sơn chỉ là một cặp ngoại tình thì Leng là người dan ba đầy đủ uy lực để nắm giữ Sơn cho riêng mình. Chỉ riêng của mình mà thôi. Dù sao chuyến đi cũng thật thú nhận. Nàng biết sống thế nào với thời kì trước mắt. Nàng sẽ tìm kiếm một người đàn ông riêng cho mình , của riêng mình mà thôi. Việc này nàng sẽ làm được.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét